Mệt mỏi sau một ngày làm việc, tôi mở cửa căn hộ nhỏ của mình, chỉ để sững sờ khi thấy một cô gái lạ đang ngồi trên sofa. “Tôi là Sarina,” cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định. Tôi tra hỏi, nhưng cô chỉ mỉm cười, lặp lại: “Tôi sẽ không đi đâu.” Dù bối rối, tôi không nỡ đuổi cô. Có gì đó ở Sarina – ánh mắt sâu thẳm, nét u buồn bí ẩn – khiến tôi không thể dứt ra.
Ngày qua ngày, cuộc sống chung kỳ lạ bắt đầu. Sarina nấu ăn, dọn dẹp, và đôi khi hát khe khẽ những giai điệu lạ lẫm. Tôi dần quen với sự hiện diện của cô, cảm thấy trái tim mình ấm áp mỗi khi cô cười. Những cuộc trò chuyện đêm khuya kéo chúng tôi lại gần. Một tối, dưới ánh đèn mờ ảo, tôi nắm tay cô. Không lời, chúng tôi hòa quyện, như thể cả hai luôn thuộc về nhau. Cuộc sống ấy như giấc mơ – Sarina là trung tâm, là hơi thở của tôi.
Nhưng một sáng, tôi tỉnh dậy và thấy căn hộ trống rỗng. Sarina biến mất, không một dấu vết, không một lời giải thích. Chỉ còn lại sự im lặng đè nặng và những ký ức cháy bỏng. Căn phòng từng rộn ràng tiếng cười của cô giờ lạnh lẽo. Tôi không thể chấp nhận. Tôi lục tìm mọi manh mối, hỏi thăm khắp nơi, từ những con phố cô từng nhắc đến cho đến những bài hát cô hát. Nhưng Sarina như tan vào không khí.
Trong hành trình tìm kiếm, tôi nhận ra một điều: tôi yêu cô, sâu đậm hơn tôi từng nghĩ. Nhưng Sarina là ai? Một người thật, hay chỉ là ảo ảnh của trái tim tôi? Dù thế nào, tôi sẽ không ngừng chạy, để tìm lại cô – hay ít nhất, tìm lại chính mình trong những ngày tháng ấy.