Kanon chưa bao giờ thoải mái khi ở gần cha chồng, ông Tetsuo. Dù ông luôn tỏ ra thân thiện, ánh mắt ông nhìn cô đôi lúc khiến cô rùng mình. Trước chuyến về quê chồng, cô đã dặn Shinji, chồng mình: “Đừng để em ở một mình với bố.” Shinji cười, hứa sẽ luôn ở bên cô. Nhưng kế hoạch thay đổi khi mẹ chồng đột ngột rời đi để dự họp lớp, để lại ba người: Kanon, Shinji và Tetsuo.
Một buổi chiều, cả gia đình đi dạo ở thị trấn quê Shinji. Trong lúc mải mê ngắm một cửa hàng nhỏ, Kanon lạc mất chồng giữa dòng người. Điện thoại cô hết pin, và khi cô đang hoang mang, Tetsuo xuất hiện. “Kanon, đi với bố, Shinji chắc đang tìm con,” ông nói, giọng trầm ấm nhưng ánh mắt lại sắc lạnh.
Trên đường về, một cơn mưa lớn bất ngờ ập đến. Kanon, chỉ mặc chiếc váy mỏng, bị ướt sũng. Tetsuo đưa cô vào một quán cà phê nhỏ để trú mưa. Bộ váy ướt át dính chặt vào cơ thể, làm lộ rõ đường cong của Kanon. Cô cảm nhận ánh mắt Tetsuo lướt trên người mình, không phải với sự quan tâm của một người cha, mà đầy dục vọng. “Con lạnh lắm hả? Lại đây, bố giúp,” ông nói, kéo cô ngồi gần hơn.
Trong không gian tĩnh lặng của quán, Tetsuo đặt tay lên vai cô, ban đầu như để an ủi. Nhưng rồi, tay ông trượt xuống, chạm vào vùng da ướt át dưới cổ áo cô. “Bố… đừng,” Kanon run rẩy, cố đẩy tay ông ra, nhưng ông chỉ cười khẽ. “Shinji không cần biết đâu, chỉ một chút thôi,” ông thì thầm, hơi thở nóng rực phả vào tai cô.
Cơn mưa bên ngoài vẫn không ngừng rơi, và trong khoảnh khắc đó, Kanon cảm thấy mình bị cuốn vào một cơn lốc không thể thoát ra. Tetsuo, với sức mạnh và sự áp đảo của mình, khiến cô không thể kháng cự. Khi họ trở về nhà, Kanon im lặng, lòng nặng trĩu tội lỗi và sợ hãi. Cô biết, từ giờ, mỗi lần nhìn vào mắt cha chồng, cô sẽ không thể quên khoảnh khắc dưới cơn mưa ấy. Liệu cô có thể giữ bí mật này khỏi Shinji, hay cơn mưa hôm đó sẽ phá hủy tất cả?